tình phùng địch thủ

Tình hình "chiến sự" hiện tại: Việc đưa đón nguyên thủ quốc gia và đoàn tùy tùng không đủ để hai thương hiệu này luôn "khỏe mạnh". Hình ảnh (HanoiTV) - Tập 1 "Kỳ phùng địch thủ", Trà Ngọc Hằng với vai trò là khách mời, cô sẽ biểu diễn ca khúc "Khi người đàn ông khóc", "Baby one more time". Trong một vở kịch ngắn, Trà Ngọc Hằng giả là một công tử cưa cẩm, giành giật mỹ nhân Ngọc Trinh. Bởi vậy, sự ra mắt của Alice - Học Viên Thời Trang có thể coi là đối trọng, kỳ phùng địch thủ, bởi bản thân sản phẩm này cũng có nhiều điểm tương đồng. Điểm đặc sắc nhất của của Alice - Học Viên Thời Trang là những hình mẫu nhân vật mang đậm nét cổ điển, "trẻ con", với thiết kế dễ thương Email doanh nghiệp Google Workspace và Microsoft 365: hai kỳ phùng địch thủ. bởi Uyên Vũ. 10/03/2021. Vốn dĩ là 2 đối trọng nặng ký trong làng công nghệ, 2 đại diện của bộ giải pháp đám mây cho doanh nghiệp Google Workspace và Microsoft 365 cũng nghiễm nhiên trở thành đối thủ của Vô Địch Thiên Hạ Thần Kiếm Có chạy đằng trời! Chương 403: Có chạy đằng trời! Vóc người có chút thấp bé Vương Cương đang nghe thủ hạ tổng quản báo cáo năm nay Phuket thành các phương diện thu nhập, đợi thủ hạ tổng quản sau khi hồi báo xong, Vương Cương hỏi Wo Kann Ich Eine Frau Kennenlernen. Chương 2 Giành giật từng giây từng phút “Hừ…?” Đầu rất đau, cảm giác đau nhói như bị thiêu đốt xâm lược dây thần kinh não, như vô số mảnh vỡ đột nhiên chèn vào mạch máu, tầm nhìn trước mắt của Án Tử Thù xuất hiện vài đốm sáng, anh đột ngột mở mắt, gập người ngồi dậy. “A!” Lỗ tai kêu ong ong, mọi vật trong tầm mắt đang xoay tròn với tốc độ cực nhanh, Án Tử Thù lấy tay vịn trán, hít mạnh một hơi, mới nén lại được cảm giác trời đất quay cuồng. Bàn tay của anh sờ trúng băng vải quấn trên trán, tay phải bị thương cũng đã được băng bó đơn giản. Án Tử Thù xoay đầu, nhìn thấy còng tay và khẩu SIG SP2022 của mình đặt ở bên đầu giường, nhưng súng trống không, hộp đạn đã bị tháo mất, ngoài ra, bên cạnh gối còn có một bộ âu phục nam. Bộ âu phụ trắng dính đầy bụi bặm, trên cổ áo đầy đốm máu, Án Tử Thù nhớ lại những gì anh đã làm trước khi hôn mê. Bảo vệ an toàn mạng sống của tội phạm là trách nhiệm của cảnh sát hình sự, Án Tử Thù không cảm thấy mình đã làm gì sai, thế nhưng… nhìn tay phải quấn đầy vải xô, anh thở dài trong lòng, Cardiff sẽ tức giận, phải không? “Ồ, tỉnh rồi hả?” Neil Quinn xuất hiện ở cửa buồng tắm, hắn mặc áo sơ mi in hoa, tay áo kéo cao đến khuỷu tay, hình như vừa mới gội đầu xong, mái tóc nâu sẫm ươn ướt vuốt ngược ra sau, tôn lên hình dáng đôi mắt của hắn. Hắn vẫn là tay chơi, mặc cho nước chảy trên mặt. Án Tử Thù nhìn hắn chằm chằm, dù cho anh không có vũ khí thì Neil Quinn vẫn không phải là đối thủ của anh trong việc đánh nhau đọ sức. “Đây là đâu?” Án Tử Thù dùng sức vén tấm chăn trên người, bước xuống giường. “Chuyện truy sát là thế nào? Cậu hại chết hai cảnh viên, muốn giả vờ không biết gì cả sao?!” Án Tử Thù tức giận xông đến túm lấy cổ áo của hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẳm của hắn. “Bình tĩnh chút đi, hình cảnh Án, đây là khách sạn tư nhân.” Bị Án Tử Thù siết chặt có hơi khó thở, Quinn khó khăn nuốt nước miếng, “Jinetera chuyên cho thuê, cậu biết chứ? Nơi này rất kín đáo, tiền thuê chỉ có mười đô, nhưng vì an toàn của hai chúng ta, tôi bỏ ra tận một trăm đô đấy.” Jinetera là chỉ gái điếm phục vụ những du khách ngoại quốc, cũng chính là nói bọn anh hiện đang trốn ở khu đèn đỏ phi pháp. Án Tử Thù mở to mắt, thô lỗ buông Quinn ra, bóp nhẹ cái trán đau nhói, “Cậu sẽ hối hận.” “Cái gì?” “Không có gì.” Án Tử Thù đi đến một chiếc ghế bành rồi ngồi xuống, “Mấy người kia là Liên minh anh em à?” “Tôi cắt sạch quan hệ với Liên minh anh em rồi, là do bọn chúng bán đứng tôi! Cậu tưởng tôi sẽ bị cảnh sát tóm dễ vậy sao?” Quinn nhún vai, dựa vào khung cửa tróc sơn, nói, “Mấy kẻ đó là Mafia.” “Mafia?” “Một năm trước, tôi nhận nhiệm vụ ám sát một ông chủ ở Sicilia chỉ vì đầu của gã trị giá ba triệu đô la, có điều tôi thất bại, gã sống sót, hiểu chưa? Giờ thì tới đầu của tôi trị giá ba triệu đô.” Nhìn dáng vẻ cười hì hì của hắn, Án Tử Thù vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn, “Cậu có biết giá trị của một tên lửa độ chính xác cao ở chợ đêm là bao nhiêu không?” “Ý cậu là gì?” Quinn nhíu mày khó hiểu. “Ý là nếu như cậu không nói thật, tiếp tục lằng nhằng thì tôi có thể dùng hai viên đạn đường kính .45 caliber thay cho hai tên lửa trị giá 2 triệu đô, bắn xuyên qua đầu cậu ở khoảng cách một ngàn mét.” Trong đôi mắt của Án Tử Thù không có ý cười, anh quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất của Quinn, nói “Lý do để bọn chúng tốn hai tên lửa chính là giết cậu vẫn chưa đủ, bọn chúng muốn giết người xóa dấu vết. Nói một cách đơn giản, cậu có thứ mà bọn chúng muốn tiêu hủy.” Án Tử Thù tạm dừng một lúc, hỏi, “Đó là gì?” “Tôi sẽ không hợp tác với cảnh sát.” Quinn khoanh hai cánh tay vạm vỡ, nhướng một bên mày, “Có điều, nếu cậu chịu gọi tôi là Neil thì tôi sẽ nói cho cậu biết sự thật.” “Tôi sẽ không gọi tên cậu.” Án Tử Thù lạnh lùng nói, đứng lên, trừng hắn, “Nếu muốn, tôi sẽ giải cậu tới cục cảnh sát, để bọn họ cho cậu một trận, hoặc là quăng cậu ra đường, để bọn Mafia bắn cậu thành tổ ong, tôi không nói đùa đâu, mau trả lời câu hỏi của tôi!” Ấy mà Quinn như bị mê hoặc tiến tới gần, nhìn chằm chằm vào mặt của Án Tử Thù, “Hình cảnh Án, có ai từng nói cậu đẹp lắm không?” Yến tử thù chau chặt mày, không nói hai lời đấm một cú vào sườn bụng của Quinn! — Đó là chỗ không có xương sườn bảo vệ, Quinn lập tức cảm thấy nội tạng của mình đã bị đấm vỡ. Hắm khom người ôm cái eo đau buốt, ra sức hít thở! “Đừng có xúc phạm tôi.” Án Tử Thù liếc hắn, ghê tởm nói, “Đây là cảnh cáo, sẽ không có lần thứ hai.” Sau đó, Án Tử Thù cảm thấy nắm tay như bị bẩn sau khi tiếp xúc với người của Quinn, anh xé một miếng khăn trải bàn màu xám lót trên bàn nhỏ, dùng nó lau tay mình. Quinn vẫn chưa hết đau, chật vật ôm bụng, trán rịn mồ hôi. Hắn lui một bước, ngã ngồi trên mép giường, mới miễn cưỡng giữ thẳng người, “Đau quá… khụ, cậu muốn mạng tôi hả?” Án Tử Thù nhàn nhạt liếc hắn, phớt lờ sự quấy nhiễu của hắn, “Đừng có chuyển đề tài, cậu vẫn là tù nhân đang bị giam giữ đấy!” “Một tù nhân được cứu.” Quinn ôm bụng phàn nàn, thế nhưng, khi vừa thấy Án Tử Thù ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo bắn tới, hắn lập tức câm miệng, thức thời chuyển về đề tài ám sát. “Tôi không biết ai muốn giết tôi, thật đấy. Tôi từng chơi Mafia Ý một vố, người tình của mấy ông tai to mặt lớn, có cả mấy ông trùm Đông Nam Á nữa, đồng thời cũng biết rất nhiều chuyện sau màn. Nhưng nếu tính nghiêm túc thì ít nhất có một tá người muốn giết tôi, có điều…” Quinn ngừng lại, như thể đang nhớ lại. “Có điều cái gì?” Án Tử Thù truy hỏi. “… Khoảng nửa năm trước, tôi có nhận một vụ làm ăn.” Quinn ngồi thẳng người, liếc mắt nhìn hai tấm rèm cửa nilon bẩn thỉu, “Tiền thù lao tới mười triệu đôla, là vụ làm ăn lớn nhất mà tôi từng nhận được. Tôi tính làm xong vụ này thì sẽ bỏ nghề, ai ngờ lại bị bán đứng cho cảnh sát.” “Vụ làm ăn gì?” Quinn im lặng mấy giây, có lẽ cảm thấy sớm muộn gì Án Tử Thù cũng biết nên nói thẳng luôn, “Bọn họ muốn tôi hỗ trợ… cướp ngân hàng.” “Ngân hàng nào?” Án Tử Thù nhanh chóng suy nghĩ, nửa năm trước, trên thế giới xảy ra hai mươi vụ cướp ngân hàng. “Ngân hàng Đông Lăng Nhật Bản.” “Ngân hàng Đông Lăng?” Án Tử Thù bỗng nhướng mắt. Anh nhớ cách đây sáu tháng, bọn anh nhận được một bức e-mail đến từ văn phòng cảnh sát Nhật Bản, yêu cầu Tổ chức Interpol hỗ trợ điều tra vụ cướp ngân hàng Đông Lăng. Về sau, vụ án này được giao cho tổ B phụ trách nên Án Tử Thù cũng không rõ tiến triển tiếp theo. “Đúng vậy. Ngân hàng đó có hệ thống an ninh vô quy tắc, mật mã mười số thay đổi mỗi ngày. Cửa kho bạc có lắp máy báo động không tiếng, một chút động tĩnh phi pháp cũng sẽ bị an ninh phát hiện ngay. Kể cả khi mở được cánh cửa nặng 90 tấn trong vòng một phút thì trên vách tường vẫn còn lắp đặt thiết bị báo động laser thay đổi mỗi ba phút. Ngoài ra, bên dưới sàn nhà bê tông có máy cảm biến chấn động, có thể nói là vũ trang hạng nặng, ngay cả một con chuột cũng không tha, có điều ____” Quinn bỗng nhiên nhếch môi, để lộ hàm trăng trắng bóc, cười đắc chí, “Đây chính là chuyên môn của tôi, xâm nhập hệ thống an ninh cao cấp, khiến chúng nó tê liệt hoàn toàn. Sau khi ra khỏi ngân hàng, bọn chúng đưa tôi một tấm séc mười triệu đô không chữ ký.” Án Tử Thù trầm tư một lát, hỏi, “Bọn chúng trộm cái gì?” “Một cái hộp kim loại xám.” “Hộp? Kích cỡ thế nào? Bên trong chứa cái gì?” Văn phòng cảnh sát Nhật Bản có nói trong e-mail rằng bọn họ mất một vật thuộc sở hữu của một khách hàng VIP giấu tên. Nghe nói một phần trong đó là châu báu đầu thế kỷ 18. Vị khách VIP này có quan hệ với hoàng thất Nhật Bản, vì thế bọn họ không tiện tiết lộ nhiều thông tin hơn. “Hộp dài chừng mười lăm cm, tôi không biết bên trong chứa gì.” Côn ân lắc đầu, “Tôi cũng không muốn biết, tôi chỉ phụ trách mở cửa thôi, đôi lúc biết quá nhiều cũng chứng tỏ anh muốn gặp rắc rối.” “Cậu xác định cậu không biết những người này sao?” Yến tử thù nghi ngờ hỏi, “Bọn chúng liên hệ với cậu như thế nào?” “Ngài cảnh sát ơi, có người cao tay lắm, biết tôi ở chỗ nào luôn đó, ngay cả việc tôi để súng dưới bồn nước mà bọn họ còn biết mà,” Quinn thở dài một hơi, nói, “Từ đầu tới cuối, tôi không hề thấy mặt bọn họ, bọn họ cẩn thận lắm, đeo mặt nạ màu đen, còn dùng máy biến giọng nữa.” “Chiều cao thì sao? Hình thể nữa? Trên cánh tay hoặc bàn tay có vết sẹo đặc biệt hay hình xăm gì không?” “Không có, tay bọn họ rất sạch, không có hình xăm, có điều…” “Sao?” “Lúc chạy đến cửa sau của ngân hàng, bọn họ có giết một người vô gia cư đi ngang qua, cách sử dụng dao của người kia…” Quinn đắn đo trong phút chốc rồi nói, “Cực kỳ gọn gàng, đến mức… tạo cho anh cảm giác hắn không phải giết người, mà là đang chém một cái bao tải. Tôi chưa thấy kẻ nào giết người mà lại bình tĩnh đến như thế.” “Bọn họ… quá nửa là quân nhân.” Án Tử Thù hít sâu một hơi, ấn đường nhíu chặt, “Là những cỗ máy chiến đấu được huấn luyện đặc biệt, rồi lại như đội biệt kích vùng châu thổ. Nếu như sát thủ là bọn họ, vậy thì chỗ này không an toàn được bao lâu đâu.” “Ý của cậu là bọn họ được quốc gia nào đó phái đến hả?!” Quinn bị sốc nặng. Hắn biết hắn chỉ là hạng tép riu đối với nhóm sát thủ bộ đội đặc chủng tinh nhuệ. “Không nhất định là quốc gia, có không ít bộ đội đặc chủng sau khi xuất ngũ sẽ đến cậy nhờ công ty an ninh tư nhân.” Phần đầu bị thương lại đau nhói, Án Tử Thù giơ tay đỡ trán, mơ hồ nói, “Cũng có thể là phần tử khủng bố, tôi cần suy nghĩ đã.” “Này, cậu cảnh sát, cậu không sao chứ?” Quinn quan tâm thật lòng, nói cho cùng là Án Tử Thù đã thay hắn chắn vụ nổ đó. “Không sao, tôi đi rửa mặt.” Án Tử Thù đứng lên, cố nén cảm giác choáng váng đi tới phòng tắm. “Tạm thời tôi sẽ không còng tay cậu, nhưng nếu cậu dám chạy trốn thì tôi sẽ không đảm bảo cái mạng của cậu đâu.” Án Tử Thù đóng lại cái cửa gỗ kêu kẽo kẹt, lưng tựa vào ván cửa mỏng, nhìn vào chính mình trong tấm gương nằm ở phía trên bồn rửa tay hình vuông. Không thảm hại cho lắm, nhưng khó có thể che giấu vẻ mệt mỏi. Dù sao suốt một tháng qua, vì điều tra một tổ chức buôn người, anh đã đi đến mười bốn quốc gia Châu Âu, hôm trước mới bay về Pháp, lại nhận được nhiệm vụ hộ tống áp giải tù nhân trốn trại từ CIA. Án Tử Thù đi đến bồn rửa tay bằng sứ trắng, vặn mở vòi nước rỉ sét loang lổ, dòng nước máy mang theo chút mằn mặn của nước biển chảy xuống. Nắng gắt như vậy mà nước vẫn lạnh ngắt, Án Tử Thù liên tục hắt nước lạnh lên mặt, lập tức cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều. Nước trượt xuống dọc theo cổ, cổ áo sơ mi cũng ướt theo. Án Tử Thù chống hai tay lên bồn rửa, vừa nghĩ xem phải làm gì tiếp theo? Anh không biết kẻ thù là ai, đưa Neil Quinn vào cục cảnh sát thì rất nguy hiểm, bởi vì rõ ràng sát thủ đâu có sợ cảnh sát. Nói về hỏa lực thì trang bị của cảnh sát Cuba quá lạc hậu, nòng súng nhỏ như thế thì làm sao bắn thủng súng bắn tỉa bọc thép cho được? Nhưng ngồi đợi ở đây cũng không phải giải pháp, anh phải liên lạc với trụ sở Interpol và CIA càng sớm càng tốt để có thể mang Neil Quinn đi một cách an toàn mà không gây ra tranh chấp ngoại giao… Án Tử Thù ghì tay lên mép bồn rửa, anh biết tình hình hiện nay đã không còn đơn giản là áp giải một tù nhân trốn trại. Anh đang đối mặt với nguy hiểm, có lẽ một giây sau sẽ có một quả tên lửa M72 phóng xuống đây, nổ tung căn phòng tắm rộng 10 feet này! Không — anh vẫn chưa chết được. Trước kia, anh bị ám ảnh phải trả thù cho bằng được, muốn người kia phải nếm trải mùi vị thất bại nặng nề. Nhưng hiện tại, anh đang nợ hắn một câu trả lời, một… câu trả lời mà anh cần phải đưa ra. Mặc kệ như thế nào, Án Tử Thù luôn cảm thấy anh và Cardiff vẫn cách nhau rất xa. Bức tường này được tạo nên từ sự kiêu ngạo của anh và sự chêch lệch giữa hai người. Nếu anh không mở miệng thì làm sao Cardiff biết anh đang suy nghĩ gì? Mặc dù cũng có những khoảnh khắc ngọt ngào và đê mê, nhưng phần lớn thời gian, anh vẫn từ chối mở lòng mình với Cardiff, luôn duy trì một khoảng cách mập mờ. Bởi vì anh không biết phải cư xử thế nào với Cardiff, chỉ biết vội vã trốn chạy, chẳng hề quan tâm sự xốc nổi của mình đã tổn thương đến hắn. Án Tử Thù suy sụp rũ vai, anh giả vờ anh không quan tâm cảm xúc của Cardiff cho đến tận bây giờ là bởi vì anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với trái tim của chính mình. Thế nhưng, hèn nhát trốn tránh cũng không có nghĩa là vết thương không tồn tại. Bỗng nhiên, trong lúc này, Án Tử Thù rất muốn thấy Cardiff. Anh không rõ đây là nhớ nhung hay là gì khác, anh chỉ… muốn nhìn thấy hắn. Tâm trạng vừa kìm nén vừa rối ren làm trái tim anh thít chặt và không thở nổi. Song, khi Án Tử Thù hít sâu rồi ngẩng đầu lên, trong tấm gương lấm tấm nước chỉ có khuôn mặt hốc hác của anh mà thôi. Ngay cả một ảo ảnh cũng không có… Án Tử Thù ảo não cúi đầu, tay trái đút vào túi quần, tìm kiếm chiếc nhẫn kia. —— Túi quần trống không. Anh hoảng hốt, lập tức kéo vạt áo lên kiểm tra, bên trong có hai tấm danh thiếp, một thẻ cảnh sát hình sự và một thẻ tín dụng Visa. Bên trong túi phải có hai tờ một trăm đô, một tờ năm mươi đô, và vài đồng tiền xu. Anh móc hết đồ trong túi ra, ngay cả thứ nhỏ nhất là mảnh giấy anh xé xuống từ một tờ báo để dùng ghi lại số chuyến bay vẫn còn ở đây, thế mà không có nhẫn của Cardiff! Không thể nào?! Như thể đột nhiên mất đi năng lực suy nghĩ, Án Tử Thù mở to mắt, nhất thời không thể lý giải chuyện này! Anh nhớ rõ Cardiff từng nói, tuy chiếc nhẫn kết hôn này mang kiểu dáng hiện đại, nhưng viên kim cương đính phía trên được cắt ra từ một khối kim cương vô cùng cổ xưa, có lẽ có niên đại lâu dài như gia tộc của Cardiff. Cardiff đã yêu cầu thợ thủ công gia tộc cắt lại khối kim cương nặng 50 carat ấy để tạo ra hai chiếc nhẫn đính hôn kim cương dành cho nam giới, cùng với một đôi kẹp cà vạt tương xứng. Án Tử Thù đặt chiếc kẹp cà vạt có khảm kim cương vuông xa xỉ ở trong két sắt phòng làm việc, bởi vì trị giá của nó lên đến hàng triệu đôla nên anh rất sợ mình sẽ đánh mất nó. Một nguyên nhân khác chính là sau khi Cardiff đeo kẹp cà vạt lên cho anh, hắn cúi đầu hôn lên cà vạt của anh giống như đang thực hiện một nghi thức cầu hôn vậy. Bùm! Anh vẫn nhớ rất rõ lúc đó tim đập thình thịch như nổi trống và ánh mắt nóng bỏng hừng hực như lửa của Cardiff! Bình thường, Án Tử Thù chỉ mang theo nhẫn bên người, chỉ là xuất phát từ tâm lý “Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?” nên anh không đeo nhẫn trên tay, cũng không nghĩ rằng nó sẽ biến mất. Đầu Án Tử Thù nổ tung, tựa như bị đấm một cú, ngay cả cảnh tượng trước mắt cũng ngả nghiêng. Anh đột nhiên kéo cửa phòng tắm, nhanh chân bước ra! “Tôi hỏi cậu, cậu có nhìn thấy nhẫn của tôi đâu không?” Án Tử Thù sốt sắng hỏi, nhưng cố gắng bình tĩnh lại. “Nhẫn?” Quinn đang đứng bên cửa sổ, cẩn thận vén lên một góc rèm, quan sát động tĩnh trên con đường đối diện. “Không có, có chuyện gì? Tôi lấy nhẫn cậu làm cái gì.” Quinn thả rèm xuống, xoay người, “Tôi ghét đeo mấy thứ đồ chơi đó lắm, mặc kệ nó là vàng hay và đá quý, chỉ là đạo cụ để đàn bà trói buộc đàn ông mà thôi.” Án Tử Thù không để ý tới hắn, nghiến răng, hối hận vì đã đặt nhẫn trong túi quần. Trước đó sống mái với đám sát thủ, anh đã hoàn toàn quên mất chuyện chiếc nhẫn. Có lẽ trước khi xuống xe, anh đã làm rơi nhẫn trên ô tô chăng. Nếu vậy thì sau khi ô tô nổ tung, nó có bị hư hại gì không? Nhiệt độ nóng chảy của bạch kim là 1700 độ C nhỉ? Án Tử Thù chán nản dựa lên vách tường, cứ coi như là nó rơi ở trên đường, bây giờ muốn quay lại tìm cũng rất khó. Tình hình ban ngày hỗn loạn như vậy, rốt cuộc nó rơi ở đâu chứ? Có bị người nhặt được không? Anh không có chút đầu mối nào cả. Khi nghĩ rằng mình đã đánh mất chiếc nhẫn đính hôn của Cardiff, tâm trạng của Án Tử Thù lập tức tụt dốc không phanh! “Cảnh sát, cậu có muốn ăn gì không?” Quinn đi tới gần, hỏi Án Tử Thù. “Tôi thấy có người bán bánh kếp ở tầng dưới kìa.” Ở cự ly gần, Án Tử Thù trông càng thêm đẹp trai, hàng lông mi dài như cánh thiên nga. Dừng mắt trên gò mắt trắng ngần kia, vẻ mặt lo lắng đầy tâm sự kia làm Quinn rất muốn ôm lấy anh. Hắn đương nhiên chỉ dám nghĩ trong đầu, hắn biết rõ bản lĩnh của Án Tử Thù nên chẳng dám táy máy tay chân. Nhìn vào dáng vẻ sốt ruột của Án Tử Thù, là đang yêu đương nồng nhiệt hay sao? Hoặc là đã kết hôn? Mặc kệ thế nào đi nữa, Neil Quinn rất có hứng thú với Án Tử Thù, nếu không phải muốn ở với Án Tử Thù thì sau khi vụ nổ đó xảy ra, hắn đã bỏ của chạy lấy người rồi. Hắn có 30 triệu đôla, hai căn biệt thự ở Tây Ban Nha và đảo Aruba ở vùng biển Caribbean. Tuy hắn là một tên trộm, từng kết hôn hai lần lừa gạt, nhưng không có luật pháp của nước nào quy định hắn không thể theo đuổi một cảnh sát hình sự. “Tôi không đói, không cần quan tâm đến tôi.” Án Tử Thù lạnh nhạt nói. Giờ này anh còn tâm trạng nào để ăn uống? Vấn đề không chỉ là nhẫn không thấy đâu, làm sao anh có thể nói với Cardiff rằng anh do dự từ chối lời cầu hôn của hắn, hơn nữa còn làm mất nhẫn của hắn. Trong lúc uể oải, Án Tử Thù bỗng nghe được một tiếng vang bất thường rất nhỏ, dường như có người đá một cục sỏi xuống cầu thang. Bọn họ ở lầu bốn, đây là khu nhà kiến trúc cũ, cầu thang xoắn ốc và ban công sắt rất hẹp. “Suỵt.” Án Tử Thù giơ ngón trỏ lên cảnh cáo, sau đó bước nhẹ tới gần cửa phòng, mở hé cửa, liếc mắt nhìn ra ngoài. Một bóng đèn sợi đốt rọi sáng chiếc cầu thang xập xệ, có ba sát thủ vũ trang hạng nặng đang lặng lẽ bước đi. Án Tử Thù cả kinh, hiện tại không kịp tìm cứu viện, anh phải tự cứu mình, may là anh cũng chuyên nghiệp như những tên sát thủ kia. Quinn ra hiệu bằng mắt với Án Tử Thù, lập tức lấy ra hộp đạn mà hắn giấu đi trước đó đưa Án Tử Thù, Án Tử Thù gắn hộp đạn vào, mở chốt súng, sau đó không tiếng động tắt đèn phòng. Chưa đến nửa giây, đôi mắt anh đã thích ứng với bóng tối. Án Tử Thù dùng ngôn ngữ ký hiệu bảo Quinn núp vào một bên cửa, thế nhưng phải cách cửa một đoạn. Quinn mù tịt, hắn là phường trộm cắp nhưng cũng được xem là một tên sát thủ gà mờ, từng học qua quyền Anh và đấu vật ở Thái Lan. “Chú ý lỗ tai.” Án Tử Thù dùng tay chỉ. Quinn nửa tin nửa ngờ che lại hai tai, nhưng hắn lại cảm thấy bọn sát thủ sẽ đạp tung cửa rồi ném lựu đạn vào phòng. Bất thình lình, một khẩu súng trường SIG552 với đường kính chín mm bắn phá điên cuồng lên cửa phòng, tạo ra những lỗ gôn lớn nhỏ trên bức tường đối diện. Bùn nát, gỗ vụn văng tung tóe, cửa sổ thủy tinh nứt toạc, Quinn có thể cảm giác vách tường và sàn nhà đều đang chấn động, đạn bay vèo vèo, bay lướt qua cơ thể cuộn tròn của hắn, trông cứ như một cột nước phun ra từ súng cao áp, áp đảo toàn bộ căn phòng nhỏ bé này. Chỉ có một phút đồng hồ mà dài đăng đẳng như một giờ. Sau khi mọi thứ yên ắng lại, Quinn mới phát hiện trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, hai tay của hắn vẫn còn run lẩy bẩy, hắn liếc nhìn Án Tử Thù ẩn mình trong bóng tối, rõ ràng mới lướt qua tử thần nhưng vẻ mặt của Án Tử Thù không hề thay đổi. Án Tử Thù cực kỳ bình tĩnh, như một con báo con ẩn náu trong rừng rậm, trong ánh mắt sắc bén có sức hấp dẫn khiến người hoa mắt. Ầm ____ Cánh cửa nát bươm bị sát thủ đạp mở, bởi vì bóng tối, tên sát thủ nheo mắt lại, trong nháy mắt này, vì để bắt sống tên sát thủ, Án Tử Thù vội vàng xông tới từ phía sau tên sát thủ, ghìm chặt lấy cái cổ thô chắc của gã. Sát thủ sửng sốt, ngón tay vô thức bóp cò, một băng đạn bắn ra từ khẩu súng trong lồng ngực, bay xuyên qua đầu một tên sát thủ khác đi phía sau, máu tươi chợt bắn tung tóe đầy vách tường. Quinn lao tới túm lấy cánh tay của tên sát thủ thứ ba, vật lộn với gã, còn Án Tử Thù thì xử tên thứ nhất. Đây là một người da trắng, rất vạm vỡ, cơ bắp cứng chắc như một tấm thớt. Án Tử Thù không chút lơ là ghìm chặt cổ gã, thế nhưng, người đàn ông này sử dụng bàn tay to lớn và thô ráp nắm chặt cánh tay của Án Tử Thù, dùng hết sức để tránh khỏi kìm kẹp. Gã đột nhiên xoay người, dùng sức ủi vào Án Tử Thù, Án Tử Thù đập mạnh vào tường cứ như bị xe tông bay lên trời, lớp vôi tường rơi lả tả. Sát thủ túm lấy cổ áo của Án Tử Thù, kẹp chặt lấy cổ anh rồi nhấc anh lên cao, sau đó, gã ném anh vào buồng tắm như ném một cái túi hàng hóa. Cánh cửa bị va chạm gãy nát, Án Tử Thù ngã trên mặt đất, đầu choáng mắt hoa, khóe miệng cũng chảy máu. Tên sát thủ giơ chân lên, chiếc ủng da dày nặng sắp sửa giẫm gãy xương xườn, song, Án Tử Thù cảnh giác cuộn người tránh thoát. Cũng trong nháy mắt này, anh túm lấy chân gã rồi gắng sức đẩy một cái. Tên sát thủ đột nhiên mất thăng bằng, loạng choạng bước về phía sau, chụp lấy khung cửa để ổn định cơ thể. Thừa dịp tên sát thủ vẫn chưa đứng vững, Án Tử Thù bật dậy từ trên đất, nhào tới phản kích. Anh siết chặt nắm tay, dùng hết sức đấm vào mặt tên sát thủ, đấm gãy xương sống mũi của gã. Tên sát thủ bụm mặt gào to, bàn tay to lớn muốn tìm khẩu súng mắc trên người, nhưng Án Tử Thù đã nhanh chóng nhấc chân đá bay súng của gã, đồng thời đá luôn gã ra khỏi phòng tắm! Tên sát thủ rất cường tráng, chút thương tổn này chẳng nhằm nhò gì với gã, gã nhanh chóng rút ra một con gao găm thép từ trên thắt lưng, lia cao lia thấp trên không trung, rồi bất chợt đâm nghiêng về phía Án Tử Thù. Án Tử Thù đứng im không tránh, trong khoảng khắc mũi dao cắt đứt áo sơ mi của anh, anh chợt bước một bước dài sang trái, tránh khỏi lưỡi dao, đồng thời giơ tay phải nện mạnh vào khuỷu tay đối phương. Rắc! Tiếng trật khớp lanh lảnh vang lên, Án Tử Thù bẻ quặp cánh tay trật khớp của tên sát thủ rồi ấn mạnh xuống, tên sát thủ lập tức kêu lên đầy thảm thiết! Án Tử Thù đạp gã xuống đất, tay cầm súng chỉa vào đầu tên sát thủ, nhưng không nổ súng. Quinn cũng vừa thoát khỏi tên sát thủ còn lại, xoa xoa cái cằm suýt bị đánh lệch, phun ra một ngụm nước bọt kèm máu. Mặt của hắn bầm tím, phần trán bên trái sưng vù, môi cũng rách bươm, còn đang chảy máu, trên áo sơ mi hoa hòe có một vết máu lớn ____ không phải của hắn, mà là của tên sát thủ, hắn không thể bắt sống sát thủ như Án Tử Thù. “Là ai phái mày đến?” Án Tử Thù hỏi bằng tiếng Anh, đè lại cơn giận trong lòng, anh không thể để vấn đề cá nhân ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của mình. Tên sát thủ khinh miệt hừ lạnh, không nói một câu. Quinn đi tới, giật phăng mặt nạ của tên sát thủ, tên sát thủ lập tức xoay đầu qua một bên, thế nhưng vô dụng, gã ta đã lộ diện. Gã có một mái tóc vàng, khuôn mặt rộng, cằm lởm chởm râu, bờ vai rộng và rất cường tráng, màu da của gã hình như đã được tẩy nhẹ. Quinn dùng sức kéo mặt gã đối diện với hắn, đôi mắt xanh trợn trừng, mũi chim ưng ____ gã ta là người Nga. Tên sát thủ ngông nghênh mím chặt môi, hai mắt lườm nguýt, giống như nghe không hiểu tiếng Anh. “Là ai phái mày đến?!” Quinn liếc nhìn Án Tử Thù, hỏi bằng tiếng Nga không được trôi chảy lắm. “Xì! Mày biết tao là ai, mày tưởng chút mánh khóe đó… có thể lừa được ngài Pacino à?” Tên sát thủ nói bằng giọng Nga khản đặc, “Tốt nhất là giao thứ đó ra đây, mày nghĩ… chỉ có bọn tao đuổi giết mày hả?” Sắc mặt của Quinn chợt biến đổi, tay siết chặt, nhưng hắn kiềm chế không để mình bại lộ quá nhiều. “Gã nói gì đó?” Án Tử Thù nghi ngờ hỏi, nhìn Quinn chằm chằm. “Gã… ” Quinn liếm môi, ậm ờ nói, “Gã nói gã làm việc cho Pacino.” “Là gia tộc Pacino… của nước Nga ư?” Án Tử Thù ngạc nhiên hỏi lại. Đó là một gia tộc Mafia huyền thoại đã trỗi dậy ở Sicily vào những năm 1950 và di cư sang Nga vào cuối những năm 1970, nghe nói đã rửa tay gác kiếm từ lâu. Ricci Don Pacino, ba mươi mốt tuổi, là người đương nhiệm thứ tư, cũng là một đầu sỏ tài chính của Nga, chủ nhân của các doanh nghiệp từ bất động sản, ô tô, dầu mỏ, đến bán lẻ, quần áo và đồ gia dụng, có thể nói có đầy đủ mọi thứ, giàu sang phú quý. Interpol đã ngừng theo dõi gia tộc Pacino từ những năm 1990. Ricci Don Pacino rất đam mê từ thiện, năm ngoái vừa quyên góp 100 triệu đô la để giúp đỡ trẻ mồ côi ở những vùng bị chiến tranh tàn phá. Hắn cùng với người vợ xuất thân gia đình chính trị và các con thường xuất hiện trên các tờ báo của Nga, trông như gia đình hoàng gia cuối cùng, gia đình ba người lên du thuyền ra biển, khung cảnh ấm áp và vui vẻ. Án Tử Thù không nghĩ ra giữa Quinn và Pacino có quan hệ gì với nhau? Rốt cuộc kho bạc của Ngân hàng Nhật Bản đã bị mất thứ gì? Tên sát thủ phớt lờ Án Tử Thù, đột nhiên cười khà khà, tiếng cười xen lẫn đau đớn khiến người sởn tóc gáy, “Mày biết… mày ăn cắp đồ của ai không?” Quinn không nói chuyện, không nhịn được nhìn gã ta. “Thứ đó thuộc về… Tường vi Bắc Âu’, mày đã phạm sai lầm… mày sẽ biến mất như một giọt nước, không có ai có thể cứu mày… ngoại trừ ngài Pacino, nhưng hiện giờ… ngài ấy cũng đã vứt bỏ mày.” “Tường vi Bắc Âu? Châu Âu… ” Như có tiếng sấm nổ bên tai, Quin vô thức lẩm bẩm bằng tiếng Anh. Đó là một đại từ máu lạnh, cha đỡ đầu của Tập đoàn Mafia châu Âu, người thống trị chợ đen và là nhân vật mà ngay cả gia tộc Pacino cũng khó với tới. Tên sát thủ đột nhiên nới lỏng bàn tay trái đang nắm chặt tay, một quả lựu đạn bằng hợp kim titan lăn xuống sàn, đụng vào giày da của Án Tử Thù. Kíp nổ lựu đạn đã được gỡ bỏ, cái móc tròn móc ở ngón tay cái của tên sát thủ. Án Tử Thù trấn định nhìn lại, cơ thể phản ứng nhanh hơn não, kéo cánh tay Quinn rồi phóng về phía cửa! Bùm ____! Lựu đạn phát nổ, bụi gạch khuếch tán hình gợn sóng, mảnh kim loại có thể nghiền nát các cơ quan nội tạng ghim lên vách tường, cũng giết luôn tên sát thủ. Quinn chạy chậm hơn, một mảnh kim loại bắn vào bắp chân hắn, hắn ngã xuống cầu thang, ôm chân gào thét! Án Tử Thù dùng sức nhấc cổ áo hắn lên, sắc mặt trắng bệch hỏi, “Cậu vừa nói đến Tường vi Bắc Âu, Cardiff đúng không? Rốt cuộc cậu biết được gì hả? Nói cho tôi nghe nhanh lên, khi mà tôi vẫn còn giữa được lý trí không giết cậu!” “Tôi không biết!” Quinn ôm lấy cái chân đang chảy máu. “Tôi không biết con mẹ gì hết! Tôi chỉ nghe họ nói rằng thứ này trị giá hàng tỷ đồng, thế nên tôi mới thừa dịp bọn họ sơ hở… trộm đi mà thôi!” Án Tử Thù buông hắn ra, ngạc nhiên đứng thẳng. Một tỷ? Gia tộc Pacino? Tường vi Bắc Âu… lẽ nào… vật mà Quinn đang giữ là chứng cứ giao dịch chợ đêm của Cardiff? Hết chương 2 Kỳ Phùng Địch Thủ“Kỳ Phùng Địch Thủ” là gameshow đề cao tính trình diễn hài hước dựa trên format đình đám Lipsync Battle của Mĩ. Lấy bối cảnh một quán bar đầy màu sắc, chương trình sẽ được luân phiên dẫn dắt bởi hai danh hài Trấn Thành và Vân Sơn. Tuy nhiên, có một vị trí không bao giờ lay chuyển đó chính là “người cổ động” commentor Ngọc Trinh. Cô sẽ là nhân vật đồng hành xuyên suốt để cùng dẫn dắt chương trình và cổ vũ tinh thần của các thí sinh. Đây là lần đầu tiên Ngọc Trinh tham gia và “cầm trịch” một gameshow truyền hình bằng chính ngôn từ của mình. Đặc biệt, chương trình hoàn toàn không có kịch sách tậpĐề xuất cho bạnNgười Bí Ẩn - Mùa 4Người Bí Ẩn – Mùa 4 là chương trình hài thực tế dựa theo Odd One In. Trong mỗi số, đội chủ nhà và các khách mời sẽ thi nhau tìm ra những người bí ẩnSong đấuSong Đấu - chương trình truyền hình lần đầu tiên tôn vinh những khả năng phi thường của con người ở nhiều lĩnh vực bằng những màn song đấu đầy kịch tínhGương Hai ChiềuQua câu chuyện từ các nhân vật thực tế, Gương Hai Chiều mang đến thông điệp trân trọng cuộc sống, tình yêu gia đình và cái nhìn cởi mở hơn về đời sốngHội Ngộ Danh Hài - Mùa 5Hội Ngộ Danh Hài – Mùa 5 với các danh hài hai miền Nam - Bắc cùng hội ngộ mang đến cho khán giả truyền hình những tiếng cười sảng khoái nhân dịp đầu XuânNgười Bí Ẩn - Mùa 3Người Bí Ẩn – Mùa 3 là chương trình hài thực tế dựa theo Odd One In. Trong mỗi số, đội chủ nhà và các khách mời sẽ thi nhau tìm ra những người bí ẩnNgạc Nhiên ChưaNgạc Nhiên Chưa là gameshow vui nhộn, hài hước được dẫn dắt bởi 2 MC Đại Nghĩa và Nam Thư. Ngạc Nhiên Chưa cập nhật lúc 19h15 thứ 4 hàng Tài Thách Đấu - Mùa 2Kỳ Tài Thách Đấu Mùa 2 với tiêu chí vạn nụ cười - triệu niềm vui trở lại với MC Trường Giang cùng 3 nghệ sĩ đội chủ nhà Hari Won, Lâm Vỹ Dạ, Mạc Văn KhoaTalkshow Series Vượt Qua Điểm Giới HạnVới những chia sẻ giá trị chưa từng được kể từ các chuyên gia đầu ngành bài học & kĩ năng cho sinh viên cần chuẩn bị hành trang để các bạn SV tự tin phá bỏ giới hạn vô Xóm Lắm Chiêu - Mùa 4Hàng Xóm Lắm Chiêu – Mùa 4 là gameshow đoán tiếng động lần đầu tiên xuất hiện, mang đến tiếng cười sảng khoái thông qua các tình huống hài hướcĐàn Ông Phải Thế - Mùa 3Đàn Ông Phải Thế - Mùa 3 là gameshow thách thức nam giới từ chính sự cá cược giữa những người phụ nữ, lần đầu tiên xuất hiện tại Việt NamKỳ Tài Thách Đấu - Mùa 1Kỳ Tài Thách Đấu Mùa 1 với tiêu chí vạn nụ cười - triệu niềm vui trở lại với MC Trường Giang cùng 3 nghệ sĩ đội chủ nhà Hari Won, Lâm Vỹ Dạ, Mạc Văn KhoaSiêu Bất Ngờ - Mùa 1Siêu Bất Ngờ - Mùa 1 buộc người chơi vận dụng khả năng phán đoán, khai thác thông tin; và gợi ý đến từ Trường Giang – Hari Won để tìm ra nhân vật tài năngLà Vợ Phải Thế - Mùa 1Mỗi tập Là Vợ Phải Thế - Mùa 1 sẽ có hai cặp đôi nổi tiếng tham gia. MC và các cặp đôi cùng trò chuyện, tham gia trò chơi về chủ đề hôn nhân, gia đìnhƠn Giời Cậu Đây Rồi - Mùa 3Thank God You Are Here phiên bản Việt – Mùa 3 mang lại nhiều thú vị, những tràn cười sảng khoái qua sự ứng biến của người chơi từ các tình huống bất ngờChuẩn Cơm Mẹ NấuChuẩn Cơm Mẹ Nấu là gameshow thi đấu ẩm thực với nguyên liệu bí mật của chương trình cho các cặp mẹ con, cha con, vợ chồng...dưới sự chỉ đạo của người mẹHàng Xóm Lắm Chiêu - Mùa 3Hàng Xóm Lắm Chiêu – Mùa 3 là gameshow đoán tiếng động lần đầu tiên xuất hiện, mang đến tiếng cười sảng khoái thông qua các tình huống hài hướcHội Ngộ Danh Hài - Mùa 4Các danh hài hai miền Nam - Bắc cùng hội ngộ để mang đến cho khán giả truyền hình những tiếng cười sảng khoái và ý nhị nhân dịp đầu Chẳng Thích Đùa - Mùa 1Ai Chẳng Thích Đùa – Mùa 1 với những mẩu chuyện hài hước được truyền tải qua lăng kính của các nghệ sĩ giúp khán giả suy ngẫm về cuộc sốngƠn Giời Cậu Đây Rồi - Mùa 2Thank God You Are Here phiên bản Việt – Mùa 2 mang lại nhiều thú vị, những tràn cười sảng khoái qua sự ứng biến của người chơi từ các tình huống bất ngờMộ Bạch ThủGia tộc của Nạp Lan Việt và Dung họa có thù hận từ cả nghìn năm trước nhưng hai người bất chấp tất cả để bên nhau, dùng tình cảm hóa giải ân Mơ Của MẹGiấc Mơ Của Mẹ là hành trình giãi bày nỗi lòng của người mẹ và là chặng đường học hỏi cách lắng nghe cha mẹ của con Gươm Diệt Quỷ Làng Rèn Kiếm​Sau trận chiến với Thượng Huyền Lục, thanh gươm của Tanjiro cũng bị hư hỏng nặng và cậu cần một thanh gươm mới để tiếp tục lên đường làm nhiệm ChủHải Đường có nhiệm vụ thâm nhập vào một tổ chức tội phạm để giúp cảnh sát triệt phá đường dây buôn bán ma túy, mở ra một cuộc chiến gay Mã Cơ ThểLà gameshow kiến thức vui nhộn, các nghệ sĩ nổi tiếng sẽ dùng chính cơ thể mình để thử nghiệm khoa học, mang lại sự hứng thú, hài hước cho người Ngày 1 Đêm - Tự Do Tự LoĐàn ông là những đứa trẻ không bao giờ lớn, tưởng đùa mà thật. 6 người đàn ông cùng chuyến trải nghiệm 2 Ngày 1 Đêm với đủ chiêu trò ố dề cười mệt Nguyệt Tẫn MinhTam giới dưới sự thống trị tàn bạo của ma thần Đạm Đài Tẫn khiến tất cả lầm than. Để cứu chúng sinh, Lê Tô Tô quyết định thực hiện nhiệm vụ nguy luậnHãy để là người bình luận đầu tiên!Xem Kỳ Phùng Địch Thủ - 14 Tập của Việt Nam có sự tham gia của Trấn Thành, Ngọc Trinh, Vân Sơn. Thuộc thể loại TV show

tình phùng địch thủ